Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2021

HẸN MỘT NGÀY MAI

 


 HẸN  MỘT  NGÀY  MAI



Ai chẳng muốn có một mái nhà êm ấm

khi đã bước qua tuổi ba mươi

một cô vợ

hiền lành

duyên dáng

một, hai đứa con

kháu khỉnh

tươi cười



bắt tay vào xây dựng tương lai

trong muôn ngàn việc chung

của quê hương dân tộc

ai chẳng có một đôi khoảnh khắc

nghĩ về

những riêng tư



Tôi còn bà mẹ già

như ngọn đèn sắp tắt

mong đứa con trai từng giờ, từng phút

sớm về nhà

lấy vợ, đẻ con



Mang trong lòng một hoài bão sắt son

“Bồi đắp vun trồng những mầm non nước Việt”

tôi cũng muốn mai đây

trong cánh rừng tươi đẹp

có một, đôi cây

mang vóc dáng của mình

ngạo nghễ giữa trời xanh



Nhưng hôm nay

nghĩ đến chuyện gia đình

tôi như chạm phải vết thương nhức nhối

đất nước vẫn chìm trong đêm tối

lũ quỷ dã man

vẫn đày đọa muôn dân

đấu tranh

sẽ còn lắm gian nan

mà sự nghiệp

chỉ đôi bàn tay trắng



Tôi biết mình chưa thể chu toàn bổn phận

làm chồng

làm cha

khi chí vẫn tang bồng

vẫn chưa chồn chân

lội suối băng rừng

vẫn đôi tay

muốn ghì chặt súng

trên đầu

tóc vẫn đang dựng đứng

mắt vẫn in rõ mặt quân thù



Và trái tim

vẫn hằng đêm

nhói đau trong ngực

khi xa xa vọng về tiếng khóc

của những bà mẹ già,

những đứa trẻ thơ



Nên dù có lời hứa đợi chờ

của cô láng giềng

tôi yêu tha thiết

dù mẹ tôi khao khát

mong cô con dâu,

mong đứa cháu gọi bà

tôi vẫn lắc đầu

và mỉm cười vu vơ

khi có người hỏi

“Sao chưa lấy vợ?”



Tôi mơ đến một khoảng trời rộng mở

có những đoàn quân

tiến về Sài Gòn

đòi lại quê hương đã mất

và hòa trong ào ào tiếng thét

“Tiến lên! Tiến lên!”

có bóng tôi lao vút như tên





Viết khi 30 tuổi



Phạm Đức Nhì





‘TILL TOMORROW

Who doesn’t want a home, sweet home

When crossing the age of thirty

A wife

Gentle

Gracious

One, two children

Cute

All smiling



Embarking on building the future

Among thousands of common tasks

Of the homeland, of the people

Whoever doesn’t have a certain moment

Thinking

About his private life



I still have an aged mother

Like a flame going to come off

Expecting her son every hour, every minute

To come home

To get married, to have children

Having in mind a sincere aspiration

“Build up, cultivate the Youth of Viet Nam.”

I also want in the near future

In the beautiful forest

There are one, two trees

Bearing my stature

Haughty in the blue sky



But today

When thinking about building a family

I am like hit by a painful wound

My homeland is still deep in the dark night

The cruel demons

Continue to torment our people

Our fight is still very difficult

And my career

Is only with two empty hands



I know I can’t fulfill the duties

Of a husband

Of a father

When my aspiration of a man’s tasks

Has not yet stopped

Wading through streams, crossing the jungles

Holding with my hands

The weapon

Over my head

My hair still raised up

My eyes still filled with the enemy’s face



And my heart

Every night

Suffers internally

When from afar I hear the cries

Of the old mothers

Of the young and innocent children

So even though with the promise

Of my neighbor girl

I love so much

Though my mother craves for

A daughter-in-law

A grand child who will call her grandma

I continue to shake my head

And smile vaguely

When asked:
“Why not married yet?”



I dream of an wide open space

With troops marching

Towards Saigon

Reclaiming the lost homeland

And among the rushing scream

“Forward! Forward!”

My silhouette jumps forward like an arrow.



Written when I reach the age 30.



Pham Duc Nhi




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét