Khám
tổng quát
cho nhân viên một công ty
bác sĩ thấy hầu hết
mắc một chứng bệnh lạ kỳ
bệnh Teo Hòn Dái
Người bệnh ăn ngủ, ỉa đái
vẫn bình thường
không nhiễm trùng
không sốt
không nhức xương
không đau bắp thịt
đi đứng nằm ngồi
cũng giống như bao người khác
chỉ trong lúc làm ra và giới thiệu sản phẩm
mặt tái xanh
tim đập nhanh
mắt nhìn quanh lấm lét
Lúc ấy hòn dái teo đét
chỉ bằng hạt tiêu
trên người
mồ hôi vã ra như tắm
Công ty ấy
không sản xuất hàng công nghệ
không kinh doanh hàng ăn
mà chỉ làm ra tượng tranh
và nhiều mặt hàng
liên quan đến chữ viết
Đó chính là Hội Nhà Văn
Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Trên đường giao lưu thơ văn
gặp các cây bút từ Hội Nhà Văn Việt Nam
các bạn tôi
bắt tay bác này
khen chữ dùng sang cả
vỗ vai anh kia
khen tứ hay ý lạ
có sáng kiến làm mới thể thơ
Riêng tôi
gặp họ
chỉ thích nắn sờ
hai hòn dái
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com
Nhân đọc Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất của Nguyễn Khải
Ông Nguyễn Khải "đánh mất cái tôi" vì hèn, vì mắc chứng bệnh
"teo hòn dái", Hơn nữa ông đã Phạm Tội Ác - vì miếng cơm manh áo, vì
uy tín cá nhân, đưa ngòi bút của mình quá đà, làm hại người khác. Nếu những người
cầm bút ở VN tiếp tục hèn như Nguyễn Khải thì chúng ta còn phải đọc tâm sự
"Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất" dài dài nhưng ở những dạng khác, dưới những
cái tên khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét