Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

VỀ NGAY EM NHÉ




(Đoạn viết thêm của bài Trúng Gió)


Tháng trước nhạc phụ ốm nặng

vợ bay về Việt Nam

tôi ở lại đi làm

và chăm nom hai đứa con ăn học


Phải đi chợ, phải chui vào bếp

kho thịt, chiên cá, nấu canh

tối đến

nằm một mình

chiếc giường bỗng rộng thênh thang

trống trải


Tiếng chim hót, tiếng dế, tiếng gà

nghe mãi

cũng nhàm

tiếng xào xạc của lá chuối

cũng không còn dễ thương

như ngày đầu nàng trúng gió


Hai đứa con hôm nào

cùng phe với bố

giờ bắt đầu thèm nghe tiếng mẹ trên phone

ba bố con ngồi ăn cơm

mặt buồn rười rượi

đứa lớn buông đũa mếu máo

“Bố gọi về xem ông ngoại khỏe chưa?”

đứa bé khóc òa

“Con muốn mẹ về với con.”

(nó nói trong tiếng nấc)


Em ơi!

dù biết rồi sẽ lại phải nghe

đủ những tiếng chì, tiếng bấc

đón em về nhà

anh vẫn rất hân hoan

bấc chì

thôi thì …cũng phải …cố quen.


Tháng 7 năm 2011

Phạm Đức Nhì 
nhidpham@gmail.com 
phamnhibinhtho.blogspot.com   


TRÚNG GIÓ

 

          TRÚNG  GIÓ

 

Buổi chiều

mặc phong phanh

lại ngồi gần cửa sổ

không may phải cơn gió độc

nàng nằm ngay đơ

mặt tái xanh

mắt nhắm nghiền

 môi tím ngắt

 

Các con tôi la hoảng

bà con lối xóm tới đầy nhà

rồi người cạo gió, kẻ giật tóc mai

người bôi dầu xoa nóng gan bàn chân

 

Một lúc lâu sau nàng hồi tỉnh

tay chân cử động

mặt đã đỡ xanh

mắt đã long lanh

môi đã có chút mầu hồng

có điều khi được hỏi

nàng ú ớ chẳng nên lời

cơn gió quái ác đã khiến nàng á khẩu

 

Tôi thức dậy

trời vừa rạng sáng

không có tiếng chửi chó mắng mèo như mọi khi

cũng không có tiếng ca cẩm than thân trách phận

 

Thay vào đó

là tiếng chim hót trên cành bưởi trước nhà

tiếng dế xa xa

tiếng đàn gà con

tíu tít kiếm ăn ngoài ngõ

tôi nghe được cả tiếng xào xạc

của mấy tầu lá chuối

đong đưa trong gió

 

Ôi! Đã từ lâu, lâu lắm

tâm hồn tôi mới đủ thanh thản, nhẹ nhàng

để nghe được những âm thanh dễ thương như thế

 

Tôi bước ra ngoài

các con tôi đang học bài

cũng đưa mắt nhìn tôi

mỉm cười ý nhị

 

Ôi! Thật lạ! Cuộc đời!

nỗi bất hạnh của một người

có khi là hạnh phúc của nhiều người khác

         
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com
phamnhibinhtho.blogspot.com

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

QUÊ HƯƠNG KẺ ĐI NGƯỜI Ở


         QUÊ  HƯƠNG,  KẺ  ĐI  NGƯỜI 


Viết sau khi đọc:

Những bài thơ của Đỗ Trung Quân mới xuất hiện trên Tiền Vệ

Mấy câu thơ của một ông thợ hớt tóc ở Đồ Sơn:

       “Thiên đình còn đang thối

       Hạ giới thơm làm sao?

       Bất cứ địa phương nào

       Sờ vào đâu cũng thối”

Hai câu thơ của một nhà thơ trẻ trong ngày Thơ Nguyên Tiêu

     “ Quê hương là chùm khế ngọt

        Ai cao thì hái được nhiều”


  Ngày xưa anh hát:

“Quê hương là chùm khế ngọt”

sao bây giờ cắn quả khế nào

anh cũng che mặt bảo…chua?

Có phải tại ngày xưa khế chua

nhưng muốn được lòng người anh yêu (1)

anh nói bừa là khế ngọt?

Hay tại sống với kẻ vô tình

lâu rồi khế ngọt cũng thành chua?

Ngày xưa anh hát:

“đường đi học

con về rợp bướm vàng bay”

giờ sao chỉ thấy

rợp trời bay cờ đỏ?

Có phải tại ngày xưa

anh thổi phồng con số?

hay tại bướm vàng…

sợ cờ đỏ bay đi?


Anh còn hát về

con diều biếc,

con đò nhỏ,

chiếc cầu tre

cả hàng cau đầu hè

hoa trắng xóa

như muốn nài nỉ:

 “Người Việt ơi!

Bỏ quê hương đi, sao nỡ!”

Nhưng những thứ ấy làm sao đổi được áo cơm

và một chút tự do

 để sống cuộc sống của con người?

Có những khung cảnh bình thường

gần gũi lâu ngày

thành thân thương

có người gọi là quê hương

có người gọi là kỷ niệm

Tôi tên lái buôn liều lĩnh

một lần

đem hết kỷ niệm của đời mình

đổi lấy hai chữ tự do

rồi ngày lại ngày

lênh đênh trên con thuyền viễn xứ

kỷ niệm hiện về

lòng quặn thắt nhớ thương

Nhưng bù lại tôi có thể ung dung

hát mấy bài ca,

ngâm mấy vần thơ

mà ở nơi gọi là quê hương

người ta cho là đồ quốc cấm

Còn người ở lại

được sống giữa lòng kỷ niệm

không bồn chồn khi trời nắng

chẳng ray rứt lúc trời mưa

nhưng cắn phải quả khế chua

lắm khi phải gượng cười

nói là khế ngọt



(1) nhưng lại không yêu anh

Viết tại Đồ Sơn sau Tết Canh Dần 2010



·       MOTHERLAND, LEAVING OR STAYING?



Written after reading:



The Do Trung Quan poems on Tien Ve

A few verses of a barber at Do Son about the corruption of the communist authorities



“Heaven is still rotten

How can aromatic this world be

Any locality

Stinks everywhere when touched”



A few other verses of a young poet in the Tho Nguyen Tieu Day



“Homeland is sweet like a bunch of star fruit

The higher one goes up the more he harvests”





You sang in the old days

“Homeland is sweet like a bunch of star fruit”

Why when you bite at any star fruit

You also say… sour with your face hidden?



Perhaps in the old time the star fruit is sour

But to please the one you love (1)

You said without thinking it is sweet?

Or is it for having lived with the indifferent

After some time it turns from sweet to sour?



In the old days you sang:
“The path to school was full of flying yellow butterflies”

But now why the yellow butterflies fly scarcely

Instead of too many red flags high in the skies?

Was it possible that you blow out the numbers?

Or it is because the yellow butterflies…

Fly away because of the fear of the red flag?



You also sang

About the blue kites

The small boat

The bamboo bridge

Even the row of areca trees at the beginning of summer

With white flowers

As to plead:

“Oh! Vietnamese people! How could you leave your Homeland?”

But these things can’t change into foods or materials

And some bit of freedom

To live the life of a human being?



There are simple settings

Which become familiar after a while

Some call it Homeland

Some call it souvenirs



I am a reckless merchant

Once

Taking all the souvenirs of my life

To exchange for freedom

And day after day

Drifting on the going faraway boat

The souvenirs come back

I feel ached with souvenirs



However I can easily

Sing some songs

Recite some verses

Which in our homeland

Are considered forbidden things



And the ones who stay back

Living among the souvenirs

With no worries when it is sunny

Nor sufferings when it rains

But when biting the sour star fruit

Sometimes have to force a smile

And say that it is sweet.



Written at Do Son after the Lunar New Year Canh Dan 2010



(1) But she did not love you.



      


VÌ THẾ TÔI RA ĐI 2


          THẾ  TÔI  RA  ĐI 2

(Người tù cải tạo trở về)

Chạm tay vào phin cà phê

con đã léo nhéo

“Bố uống ít thôi!

Còn để tiền mua gạo.”

 

Cho tay vào túi áo

định moi điếu thuốc lá

vợ đã cằn nhằn

“Ông hút vừa chứ!

Còn để tiền mua cái ăn.”

 
Trước khi vào mâm cơm

vợ bấm vai thì thầm

“Mình ăn rau luộc chấm mắm

có tí bạc nhạc bò kho mặn

nhường cho con

kẻo nó còi xương.”

 
Tối lên giường

sờ l. vợ mum múp

vừa dợm kéo quần

vợ hất tay ra

“Để tôi ngủ lấy sức

mai còn đi thủy lợi.”

 
Ôi! Quê hương khốn nạn của tôi!

vì nồi gạo

phải nhịn cà phê

vì tí thức ăn

nhịn thêm thuốc lá

sợ con còi xương

lại đành nhịn thịt

những nỗi khổ nhục

thôi thì còn cố cắn răng chịu đựng

nhưng đến l. vợ cũng phải nhịn thèm

thì quá lắm

 
Và thế là bất kể tội tù

sống chết

tôi dẫn vợ con vượt biên.

 
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com

 

 

 

VÌ THẾ TÔI RA ĐI 1



  VÌ  THẾ  TÔI  RA  ĐI  1




Bước chân xuống thuyền

coi như ngồi vào chiếu bạc

một còn một mất

tôi đặt cả cuộc đời mình



Có thể lát nữa đây tôi sẽ lênh đênh

trên biển cả

hướng về một bến bờ xa lạ

tìm lại cuộc đời



Cũng có thể chỉ lát nữa đây thôi

tôi sẽ thấy mình nằm trong ngục tối

chân bị cùm, tay bị trói

bắt đầu chuỗi ngày tra tấn tù đày



Nhưng tôi tin con người có rủi, có may

tôi cũng tin người ngay

trời không nỡ phụ

nên nhìn lại lần cuối

những đường xưa, phố cũ

tôi bước đi

lòng xao xuyến, bồi hồi



Ôi! Tổ quốc bất hạnh của tôi

giải đất hình chữ S

mà trên ấy tôi yêu tha thiết

từng nắm đất, ngọn cỏ, con người

đến những dòng sông lững lờ trôi

bảo sao lúc thuyền ra khơi

tôi chẳng rơi nước mắt



Giá ngay ở đây

tôi được cầm súng

một còn, một mất

với quân thù

thì dù ở bên kia trái đất

phú quý vinh hoa

tôi vẫn chối từ



Ngày mai trên nước Mỹ tự do

nếu có ai hỏi

“ cần giúp đỡ gì? “ tôi sẽ nói

“ hãy cho tôi một chỗ đứng trong đoàn quân

tiến về Sài Gòn”



Bút của tôi chưa mòn

tôi cũng một thời cầm súng

thì tôi sẽ xông vào chiến trận

với cả hai thứ vũ khí trên tay



Trước mắt tôi

giữa trời Sài Gòn phất phới bay

cờ vàng ba sọc đỏ

có bao người thân mặt mày rạng rỡ

đứng đón tôi về

và tôi lại buông súng

viết tiếp những vần thơ

ngợi ca cuộc sống



1984





·       THEREFORE  I GO AWAY



Stepping into the boat

like sitting at the gambling table

win or lose

I put in my entire life



Probably in a few moments I float

on the open ocean

towards a far and strange shore

to rediscover my life



Possibly in a few moments

I can see myself sitting in a dark cell

with my feet shackled, my hands tied

to start a series of torture in prison



But I believe in chance

I also believe a right man

is not broken by fate

so I looked back for the last time

the old streets, the old towns

and walked away

 with an anxious and agitated mind



Oh! My unfortunate Motherland

the S shaped piece of land

on which I strongly love

Every handful of dust, grass, people

The nonchalant drifting rivers

How can I not shed tears

When the boat leaves shore



If right here

I can hold a weapon

Win or lose

With the enemy

Then on the other side of the earth

Even with wealth and glory

I shall refuse



Tomorrow in the free America

If somebody asks:
“Do you need help?” I will answer:

“Give me a place in the troops

Marching towards Saigon!”



My pen is not worn out

Some time ago I also held a weapon

Then I will burst into the battle

With both my weapons in my hands



Before my eyes

In the Saigon sky flies high

The yellow flag with three red stripes

So many radiant friends

Wait to welcome me

And I let down my weapon

To continue with my verses

To praise life.



1984

 

 

Thứ Năm, 1 tháng 9, 2016

HOA DẠI


HOA DẠI

(Tâm sự của một nhà thơ)


Tôi là loài hoa dại
mọc bên đường
tỏa sắc hương
dịu lòng những ông bố
trên đường đến xưởng
những bà mẹ
đi thăm ruộng trở về

Tôi thêm nét vui tươi
cho cô gái quê
xách làn đi chợ
Các cô cậu học trò
mặt mày hớn hở
cười với tôi mỗi buổi đến trường

Tôi đứng đây
mở lòng đón gió bốn phương
để thêm sắc thêm hương 
cho người đời thêm đẹp dạ

Bạn đừng tưởng đời tôi êm ả
như mặt nước hồ
tôi đã bao phen nghiêng ngả
trước những trận gió to

Có lúc thân tôi xác xơ
tả tơi từng cánh
lá rụng phấn bay
lịm dần trong đêm lạnh
nhưng nghĩ đến ngày mai
tôi gượng dậy mỉm cười

Tuy nhiên
nếu lúc này bạn ngỏ ý mời tôi
đến một ngôi nhà sang trọng
dành cho tôi
chỗ ngồi ấm cúng
có kẻ chăm lo trẩy lá tỉa cành
tôi vẫn lắc đầu
nhìn dưới chân mình
mảnh đất nhỏ
tôi vô cùng yêu mến

Tôi sống
không phải để riêng ai âu yếm
sắc hương này
tôi muốn sẻ chia
cho tất cả mọi người
từ em bé ngây thơ
đến các cụ già trăm tuổi

Và nếu nơi đây
nước dâng bão nổi
tấm thân này
tan nát cuốn muôn nơi
tôi vẫn vui
bởi phấn nhụy của tôi
sẽ mọc lên                                                      
trăm ngàn cây hoa mới

Phạm Đức Nhì 
nhidpham@gmail.com 

phamnhibinhtho.blogspot.com 


Wild flowers

(Intimate feelings of a poet)



I am a wild flower

growing along the roadside

spreading color and flagrance

to ease off the fathers

on the way to their workshops

the mothers

on their way back

visiting the rice fields



I add the joyful feature

to the young village girl

shopping bag on hand

going to the market



The young students

with their happy look

laughing with me

on their way to school



I stand here

with open arms

to welcome the breeze

from everywhere

to add more colors

more flagrance

to make human life more beautiful



Don’t think my life is calm

like the surface of the lake

I have been through

many ups and downs

in front of strong winds



Sometimes my body is tattered

tousled to each petal

the leaves falling

the pollen flying in the air

swooning in the cold night

but thinking of the coming tomorrow

I stand up smiling



However, right now

if you hint to invite me

to come to a luxurious house

reserve a cozy place for me

with somebody to take good care of me



I still shake my head

looking under my feet

the small piece of land

I love so much



I live not for anyone in particular

to cherish me

this marvelous beauty

I want to share

with everybody

from innocent children

to hundred year old people





And if at this place

flood and storm

this body

destroyed and dispersed everywhere

I am still glad

because with my pollen

will grow

thousands of new flower plants.