Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2020

TÔI ĐÃ GẶP Ở ĐÂY





  TÔI  Đà GẶP  Ở  ĐÂY

Sau khi bị đánh đập, cùm kẹp đến liệt hai chân và rối loạn cơ tròn, không kiểm soát được đường tiểu tiện và đại tiện, tôi nằm chờ chết trong xà lim. Nhờ sự can thiệp tận tình của hai bác sĩ tù Trần Quý Nhiếp và
Trần Văn Lịch, cộng thêm đề nghị của một phái đoàn Thanh Tra Y Tế
từ trung ương, tôi được chuyển vào một bệnh xá nhỏ ở Phân Trại B, nơi giam giữ tù hình sự. Tôi đã sống chung với đủ mọi loại tội phạm: giết người, trộm cướp, hiếp dâm, lừa đảo, xì ke ma tuý …v. v.


Tôi đến đây
trong một lần đi trốn
khi đang trong cuộc một trò chơi lớn
trò chơi đấu tranh

Nhìn quanh
tôi thấy toàn thú dữ
mắt tròn xoe đổ lửa
uống máu ăn thịt lẫn nhau
trong khi bên ngoài những lớp rào
và những hào sâu
bầy quỷ sứ đứng canh
ngả nghiêng cười khoái trá

Ở đây
một nắm rau dại
một con sâu,
con dế
lắm khi dập nát một thân người
một mẩu tàn thuốc rơi
có thể là máu đổ

Tử thần đang mừng rỡ
bước từng bước đến gần
những con người khốn khổ
họ không có gì chống đỡ
chỉ biết bán rẻ nhân cách của mình
biến thành những con vật đê hèn
ngụp lặn trong vũng bùn tội lỗi

May mắn thay
tôi đã gặp ở đây
ân tình đong thật đầy
của những người bạn mới
(giữa rừng cỏ dại quanh bờ suối
lác đác một hai khóm trúc đào)

Tôi quên sao được
hương vị ngọt ngào
của cành hoa các anh trao
giữa muôn nghìn cay đắng
đàng sau những vệt máu,
những giọt mồ hôi,
những tia nhìn thù hận
là màu xanh ước mơ
những nét nhạc,
những vần thơ
khung trời quê hương,
biển tình yêu
và cuồn cuộn dâng nhựa sống
tâm hồn tôi như bay cao giữa trời gió lộng
dù xác thân
vẫn trĩu nặng gông xiềng

Tôi đã gặp những đứa em
còn chút dáng người giữa bầy dã thú
đói thắt ruột
và roi quất trên đầu, trên cổ
vẫn chẳng nỡ ăn thịt đồng loại của mình

Tôi ôm các em vào lòng
thủ thỉ bên tai
những lời thân ái
để các em quen dần tiếng nói
của loài người
đã quên mất từ lâu

Tôi đã bị đẩy xuống tận đáy vực sâu
dù đường còn rất xa
và rất nhiều khó nhọc
vẫn cố bò lên miệng vực
dù bọn quỷ sứ
muốn biến tôi thành súc vật
trái tim tôi
vẫn ăm ắp tình người
vẫn quay quắt nhớ người yêu
xa tít một phương trời
và vẫn niềm tin
ở một ngày mai.

(Cuối 1982)

Viết từ Bệnh Xá Phân Trại B
Trại Trừng Giới A20 Xuân Phước
Phạm Đức Nhì                                     

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2020

CHIẾC KẸP TÓC



CHIẾC KẸP TÓC

Chiếc kẹp tóc xinh xinh
anh dành tặng cô em gái
ngày anh đi tù còn nhỏ dại
giờ đã vào tuổi mộng mơ

Chiếc kẹp tóc đơn sơ
nhưng ấp ủ
biết bao tình thương
của người anh tha hương

Tên công an thèm thuồng
nhìn chiếc kẹp xinh xinh
hắn bỗng nhớ gia đình
nhớ quê hương miền bắc
nhớ những bát khoai chấm muối ăn mặn chát
nhớ bà mẹ chân đất lội phân
nhớ những đứa em mong Tết quanh năm
để được ăn tý thịt
áo quần vá chằng vá chịt
tóc dài vẫn buộc dây thun
ao ước chiếc trâm cài đầu

Hắn giằng chiếc kẹp đút vào túi áo
rồi mặt mày trân tráo
“Nhân danh Đảng và nhà nước tôi thu”

Hắn tưởng rồi sẽ trơn tru
như bao lần trước
ăn cướp của tù

Nhưng lần này người tù phản đối
anh đứng hiên ngang
như vị quan tòa
buộc tội
bắt bị cáo im lặng cúi đầu
nghe từng chữ từng câu
bài học về sự lương thiện và liêm sỉ
trước mặt anh em tù đang cười thích chí.

Tên công an mặt mày bí xị
móc chiếc kẹp ra bẽn lẽn ngượng ngùng
giữa đám đông
hắn muốn chui vào lòng đất
nhưng Đảng không dạy môn độn thổ
mà chỉ dạy thói lưu manh
hắn đạp chiếc kẹp gẫy tan tành

Người tù đôi mắt long lanh giận dữ
anh không nói
nhưng dáng điệu đã biến thành ngôn ngữ
ghê tởm và căm thù

Anh có trái tim dào dạt tình thương
anh có nét đẹp tâm hồn
anh có cả lòng dũng cảm
lẽ phải với anh là bạn

Nhưng đàng sau tên công an là súng đạn
là bạo tàn, là bất nhân
chúng như một bầy thú hung hăng
lôi anh đi để đỡ phần nhục nhã

Rồi trận đòn thù hèn hạ
nắm tay, đầu gối, cùi chõ, gót chân
ngực anh, bụng anh máu ướt đầm manh áo

Thân thể anh giờ như cánh chim bị bão
mỗi trở mình là mỗi cơn đau
nhưng trái tim anh tình vẫn dạt dào
tâm hồn anh vẫn như vầng trăng sáng
khuôn mặt anh vẫn toát ra lòng dũng cảm

Và đôi mắt anh
càng rực lửa căm thù.