Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

VỀ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ MẤT

 

          VỀ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ MẤT



                   (Thân tặng Hoàng Đức Doanh)



Có một thời

anh với tôi

hai thằng lính chiến

ở hai đầu trận tuyến

anh: “anh bộ đội cụ Hồ”

vai khoác AK

tôi: người lính Việt Nam Cộng Hòa

tay cầm M16



Cả hai ta đều dốc lòng chiến đấu

một thằng vượt Trường Sơn

mong thống nhất quê hương

thằng kia, canh giữ từng mảnh vườn

xóm thôn, dãy phố

bảo vệ cuộc sống tự do, dân chủ



Hai đứa con yêu của mẹ Việt Nam

cùng máu đỏ da vàng

chĩa súng vào ngực nhau và ... bắn



Giữa anh và tôi

có khi chỉ một tầm đạn

nhưng trong mỗi tâm hồn

trong mỗi trái tim

là riêng cả một lý tưởng

một niềm tin

khoảng cách ấy

chúng ta đã đo

bằng rất nhiều máu xương, da thịt



Năm 1975

đoàn quân anh thắng trận

thẳng tiến Sài Gòn

tôi ngậm ngùi buông súng

bước vào trại tập trung



Thời gian hờ hững trôi qua

người lính nhảy dù oai dũng năm xưa

chống nạng trở về nhà

cha mất xác trên rừng già

mẹ vẫn dầm sương dãi nắng

các em tứ tán

bỏ học hành cầu thực tha phương

nhìn các anh

nghênh ngang xéo nát quê hương

khoảng cách hai ta lúc ấy

thêm cả một dòng sông thù hận



Thế rồi số phận đẩy đưa

tôi thành công dân Mỹ

anh trở về quê xưa Phủ Lý

nổi danh Tam Kiệt (1) tỉnh Hà Nam

giúp dân oan

chống lại sự hà hiếp

của bạo quyền cộng sản



Chúng ta quen nhau qua người bạn

trong giới văn chương

thư qua, thư lại trên internet



Anh gởi cho tôi

tâm tình của bà con mình trong nước

những tin tức chưa “biên tập”

và thường “chưa được đăng trên báo Nhân Dân” (2)

tôi chuyển về anh

cảm xúc chân thành

của người Việt hải ngoại

những thông tin mới ra lò, nóng hổi

mà ở quê nhà

anh hiếm có cơ hội

được đọc, được nghe



Và cứ thế

khoảng cách giữa hai kẻ cựu thù

mỗi ngày lại ngắn đi một ít



Hải Phòng mấy tuần liền mưa phùn, gió bấc

bỗng nhiên trời tạnh, mây quang

cho tôi đáp xe đến Hà Nam



Gặp nhau tay bắt mặt mừng

chưa nói lời nào

đã nghe lòng cảm mến

anh đưa vợ chồng tôi

thăm chùa Bái Đính (3)

rồi những bữa cơm gia đình

những tối bên tách trà hàn huyên



Thằng lính nhảy dù trong tôi

ngoan ngoãn ngủ yên

ông cán bộ tuyên giáo trong anh

cũng trốn biệt tăm, biệt tích

sau bao năm nén dồn uất ức

làm người dân thường,

dưới chế độ bất công



Chúng ta không tranh luận

mà chỉ cùng nhau thổ lộ tâm tình

anh kể về nỗi khổ của dân oan

mà chính anh cũng là nạn nhân

bị cướp nhà, chiếm đất

về nỗi buồn

bị bưng tai

bịt mồm

che mắt

nhưng những hành vi bán nước đớn hèn

những tham nhũng, thối nát, lạm quyền

cứ xoáy vào tim



Tôi lan man về cuộc đời xa xứ

từng đổ không ít mồ hôi

có khi cả nước mắt

những tháng năm đầu trên đường hội nhập

và dù đang hít thở không khí tự do

không còn nghĩ ngợi chuyện đói no

con cái học hành nên người

vẫn quay quắt

thương nhớ làng xưa, phố cũ



Hôm nay đọc bài thơ anh tặng

lòng rộn ràng vui

không phải vì chuyện sai, đúng ở đời (4)

(những tranh cãi kiểu ấy

tôi đã bỏ ngoài tai

từ lâu lắm)



Vui vì đã có người sẻ chia, thông cảm

nguồn cơn nỗi bất hạnh của quê hương

đã cất tiếng nói

đã vung bút

đã lên đường

đấu tranh chống độc tài đảng trị

chống đảng cậy quyền

hiếp người cô thế

bán rẻ tài nguyên quốc gia

bán cả giang sơn, cõi bờ

bỏ vào túi tham riêng không đáy



Ngay giây phút này đây

mình cách nhau

có đến hơn hai mươi giờ bay

(không biết bao nhiêu ngàn cây số?)

những mất mát đau thương của gia đình

đồng đội, bạn bè

vẫn hiện ra rất rõ



Nhưng nghĩ đến anh

lại thấy rất gần gũi, thân tình

và thật lạ

dòng sông hận thù

đã biến mất.



Texas tháng 6 năm 2014

          Phạm Đức Nhì



Chú thích:

1/ “Hà Nam Tam Kiệt” gồm: Trần Thị Nga, Hoàng Đức Doanh, Trương Minh Hưởng đều cư ngụ tại Phủ Lý, Hà Nam.

2/ Ở Việt Nam, “chưa được đăng trên báo Nhân Dân” có thể là tin thật, giá trị.

3/ Một ngôi chùa rất lớn ở Ninh Bình

4/ Trong bài thơ của mình Hoàng Đức Doanh viết:

Bên thua, anh chiến đấu

Là chính nghĩa, khỏi bàn



Nếu có ý kiến, phê bình xin e-mail nhidpham@gmail.com





ABOUT A RIVER HAVING NOW DISAPPEARED

(To Hoang Duc Doanh)



There was a time

when you and I

two combatants

at two sides of the war

you: “Mr. Ho’s troop”

with the AK on your shoulder

I: the Armed Forces of the Republic of Viet Nam soldier

with the M16 in my hands



Both of us dedicated to the fight

one trying to cross the Truong Son chains of mountains

to have the homeland unified

the other one guarding every corner of the garden

every village, every street

to protect the free and democratic life



Two loving children of Mother Viet Nam

same red blood, same yellow skin

pointing the guns to each other chest and … shoot.



Between you and me

sometimes is only a firing range

yet in each soul

in each heart

we have our own ideal

a belief

a distance

we have measured with so much blood and so many bones



In 1975

the war stopped

your troops won

and marched towards Saigon

I was grieved and dropped my weapon

to enter the concentration camp



Time flies by nonchalantly

the imposing paratrooper of the old time

came home on his crutches

father losing his life somewhere in the jungle

mother exposed to the elements of nature

siblings dispersed

left school to earn their livings

looking at you

all bragging and destroying our homeland

the distance between us

at that time

was an additional river

filled with hatred



Then fate intervenes

I become an American citizen

you come back to your native village of Phu Ly

famous with the name of the three Ha Nam heroes (1)

helping the people

fighting for human rights

against the oppression of the communist tyranny



We make acquaintance through a friend

in the literary circles

letters back and forth

through the Internet



You sent me

the feelings of our relatives in the country

the information not yet “edited”

and not yet “published on the People’s Daily” (2)

I convey to you

my sincere feelings

of an overseas Vietnamese

with new and hot information

that inside our country

you don’t have the slightest chance

to read, to hear

and with that

the distance between to two former enemies

each day shrink a bit



Hai Phong with several weeks of drizzles and northern winds

suddenly the rain stopped

the sky cleared up

to let me take the bus to Ha Nam



we had a warm and hearty greeting

without having to say a word

we felt so close

you took my wife and me

to visit Bai Dinh Pagoda (3)

then followed by the family meals

the evenings with conversations

next to the cups of tea

the paratrooper in me silently went to sleep

the propaganda cadre in you

had also disappeared, without leaving a trace

after so many years of cumulative compressed frustrations

of the common people

under communist regime



We didn’t argue

but together we shared our feelings

you told me about the sufferings of the victims of injustice

and you are even one of them

You got your home taken, your land confiscated

your sadness of having your ears, your eyes, your mouth covered

but the vile acts of selling the country

the bribery, the corruption, the abuse of power

continue to whirl into our heart



I ramble about my life in exile

I lost so much sweat

sometimes even my tears

during the first years of my affiliation

and although I am breathing the free air

I don’t have to think of my being hungry or not

my children succeeding in their studies

I still miss my old village, my old streets



Today, reading the poem you sent me

my heart is elated

it’s not the right or the wrong in life

(those things, I have left behind

long time ago)



Elated ‘cause there has been someone to share, to sympathize

the origin of the misfortune of our Motherland

to raise his voice

to show his pen

to start to set off

fighting against the dictatorship and one party rule

against the party using its authorities

to oppress the helpless

to sell cheaply the national resources

to sell even the Homeland, the territory

to put the money in their own bottomless pockets



Right now

we are separated by over twenty flying hours

(I don’t know how many thousands of kilometers?)

the painful losses of our families,

of our companions, our friends

are always present clearly in front of us



But when I think of you

I feel so close, so friendly

and strangely enough

the river full of hatred

has disappeared.



Texas, June 2014



Note:

(1) Ha Nam three heroes are: Tran Thi Nga, Hoang Duc Doanh, Truong Minh Huong all living in Phu Ly, Ha Nam

(2) In Viet Nam, “when not published on the People’s Daily” may mean that the information is accurate, trustful.

(3) A very famous and big pagoda in Ninh Binh

(4) In his poem, Hoang Duc Doanh wrote:

On the losing side, you fought

for the right cause, not need to discuss.













Phụ lục:



CHÚNG TÔI ĐÃ HÒA HỢP




(Thân tặng Phạm Đức Nhì
cựu Sỹ Quan Tâm Lý Chiến.
Lữ đoàn I nhảy dù –VNCH

hiện sống ở Texas, USA )

Mang quốc tịch Hoa kỳ
Người quân nhân gốc Việt
Có quan hệ đặc biệt
Với một cựu chiến binh.

Hai người có cảm tình
Tuy là hai trận tuyến
Thường ngày mail đàm chuyện
Dần dà rất thân nhau .

Cùng chia sẻ nỗi đau
Thời kỳ còn cầm súng
Ai cũng tin mình đúng
Chính nghĩa thuộc về mình.

Cùng là cựu chiến binh
Bên thua và bên thắng
Cùng ngậm ngùi cay đắng
Sao ta lại bắn nhau?

Rồi thế hệ mai sau
Sẽ nhận ra sự thật
Công khai điều bí mật
Khi cộng sản cầm quyền.




Nửa thế kỷ tuyên truyền
Đế quốc Mỹ xâm lược
Phải tiến hành cho được
Đi giải phóng miền Nam.

Lời nói và việc làm
Hiện nguyên hình giả dối
Gây nên bao nhiêu tội
Cảnh huynh đệ tương tàn.

Hai người vẫn luận bàn
Chiến tranh không đáng có
Ai xúi giục đâu đó?
Không phải người Việt nam.

Chỉ vì lũ gian tham
Chúng ta phải đổ máu
Bên thua, anh chiến đấu
Là chính nghĩa, khỏi bàn.

Bên thắng rất bạo tàn
Vẫn chưa ngưng tội ác
Vẫn mang chủ nghĩa Mác
Phủ lên dân tộc này !!!

Ngày 05/5/2014
© Hoàng Đức Doanh
© VAOL



Hoàng Đức Doanh
(Cựu chiến binh)

Từ nhỏ đến 19 tuổi đi học, lao động tự do. Năm 20 tuổi (1/1966) đi bộ
đội, chiến đấu ở Khe sanh (Quảng trị) 1968 – 1969. Năm 1970 – 1972
chiến đấu ở Xiêng khoảng, Sầm Nưa (Lào). Năm 1973 chuyển ngành là Cán Bộ Phòng Văn Hóa huyện Thanh Liêm - Hà Nam đến khi nghỉ hưu. Hiện là một dân oan bị cướp đất và đang sinh sống tại thành phố Phủ Lý tỉnh Hà Nam.













WE HAVE RECONCIALIZED



(To Pham Duc Nhi

Former PsyWar Officer

1st Paratrooper Brigade – AFRVN

Now living in Texas, USA)



Being an American citizen

The Officer of Vietnamese descent

Has a special relation

With a former serviceman



Both have sympathy to each other

Though on two different sides in the war

Exchanging emails everyday

With time we come to be close friends



We share the pain

When we still held our weapons

Each of us thought

We had the right cause



Both are veterans

The loser as well the winner

Share the painful sorrows

Why do we shoot at one another



Then the future generations

Will find out the truth

Will bring out to the open the secret

When the communists took over



Half of a century full of propaganda

The invasion of the American imperialism

We have to carry on at all costs

To liberate South Viet Nam



The words and the actions

Reveal the real nature of the lies

Causing so many crimes

The fratricidal war



Both discuss

The war should not have existed

Who incited it from somewhere?

It was not the Vietnamese

Except the greedy

We have shed blood

On the losing side you fought

For the right cause, no need to discuss



The winner side is very cruel

They have not stopped their crimes

They continue to put Marxism

Over this nation



May 5th, 2014

@Hoang Duc Doanh

@VAOL



Hoang Duc Doanh

(War veteran)



From childhood till 19, student, free work. When 20, joined the Army, fighting at Khe Sanh (Quang Tri) 1968-1969. In 1970-1972 fighting at Xieng Khoang, Sam Nua, Laos. Inn 1973 becoming a Cadre for the bureau for culture of district Thanh Liem, Ha Nam until his retirement. Now a landless person, living at Phu Ly, Ha nam.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét