MỘT CHÚT TÂM TÌNH
Một người bạn
chuyển cho tôi bản tóm tắt bài nói chuyện của Tiến Sĩ Nguyễn Văn Luơng. Sau đó
lại thấy rất nhiều người trên nhiều diễn đàn khác nhau phụ họa. Bèn viết bài
thơ cho đỡ ngứa ngáy.
Phạm Đức Nhì
Ngày 30-4-2012, Tiến sĩ Nguyễn Văn Lương, chuyên
gia kinh tế tài chánh tị nạn 1975 tại Hoa Kỳ đã phát biểu và thảo luận về chiến
dịch ngừng du lịch Việt Nam, ngừng gửi đô-la Mỹ (hay còn gọi là chiến dịch xiết
kiều hối) trên mạng PALTALK nhân dịp tưởng niệm ngày Quốc hận 30-4. Bài phát biểu
được tóm tắt thành 7 điểm:
1) Đồng bào hải ngoại tị nạn không du lịch
Việt Nam
2) Dừng việc gửi tiền kiều hối quá mức về
Việt Nam (chỉ gửi hạn chế không quá $50/tháng)
3) Tẩy chay hàng hóa nhập cảng từ Việt Nam
4) Không ủng hộ, quyên góp cho các tổ chức
tôn giáo, từ thiện, danh nghĩa tại Việt Nam
5) Vận động chính phủ quốc gia nơi đồng bào
cư trú ban hành đạo luật cấm gửi tiền và du lịch Việt Nam
6) Du lịch và gửi đô-la Mỹ về Việt Nam là
PHẢN QUỐC!
7) Du lịch và gửi đô-la Mỹ là nuôi chế độ
VC sống lâu thêm!
“Con ơi!
Đây là cây vàng
nhà mình có bốn chỉ
sáu chỉ kia mượn của bà con
lạy trời chuyến này con đi trót lọt
qua đó gắng đi làm
gởi tiền về trả nợ nghe con”
Đó là hậu cảnh vượt biên
không đủ vàng, không đủ tiền
nên nhiều gia đình
phải chấp nhận hy sinh
người đi kẻ ở
Với những người tù cải tạo
may mắn sống sót trở về
bị công an quản chế khắt khe
sống những tháng ngày khó khăn, thiếu thốn
Khi được chương trình HO phỏng vấn
rồi lúc vui mừng bước lên phi cơ
“miếng khi đói, gói khi no”
không khỏi bâng khuâng
nghĩ đến ân nghĩa
của bao người đã ra tay giúp đỡ
Có thể nói
hầu hết người Việt Nam
đang sống tự do nơi hải ngoại
đều ít nhiều mắc nợ người ở lại
món nợ ân tình
Tôi cũng từng ngồi trên thuyền lênh đênh
giữa mênh mông biển cả
phía trước: chưa thấy đâu bờ bến
sau lưng: tiếng rên siết của quê hương
và gánh nặng gia đình
Khi được nước Mỹ tạm dung
dù lòng háo hức
không dám mon men đến cổng trường đại học
bởi nơi quê nhà
còn bà mẹ già
và một lũ em
từng giờ từng phút ngóng tin
Thế rồi lúc trên bờ, khi xuống biển
những công việc nặng nhọc, nguy hiểm
Mỹ đen le lưỡi
Mỹ trắng lắc đầu
tôi vẫn liều lĩnh xông vào
Hai vợ chồng sớm chiều lam lũ
mặc quần áo Goodwill (1), đi xe cũ
tháng tháng tằn tiện chắt chiu
khi có được ít nhiều
gởi về Việt Nam “trả nợ”
Tôi đã góp sức xây được ngôi nhà thờ tổ
chu cấp để các em phụng dưỡng mẹ già
đến khi mẹ thất lộc đi xa
mồ yên mả đẹp
Rồi trong gia đình khi cười, lúc khóc
cũng anh Việt Kiều
lặng lẽ mở hầu bao
Mấy đứa em năm nào
lội suối băng rừng nuôi anh cải tạo
giờ thỉnh thoảng kể lại chuyện xưa (nhắc khéo)
xin anh chút vốn làm ăn
và còn biết bao chuyện trách nhiệm, nghĩa ân
không thể làm ngơ, từ chối
Bỗng đọc lời các anh kêu gọi
lòng thấy hoang mang
cứ ngỡ mình đọc nhầm
“Đừng gởi tiền về Việt Nam
gởi tiền về Việt Nam là phản quốc.”
Các anh nói chắc như đinh đóng cột
"Xiết Chặt Kiều Hối
chế độ cộng sản sẽ tiêu tan"
nhưng nhìn kỹ Bắc Hàn
tôi thấy hình như không phải vậy
Hơn 60 năm nghèo đói
khoai sắn cũng không đủ ăn
hạn hán lụt lội mỗi năm
phải ngửa tay nhận gạo, bột mì của Liên Hiệp Quốc
phố phường lụp xụp
đường sá sơ sài
chính phủ lại làm oai
thắt lưng buộc bụng
để chế bom nguyên tử
hết cấm vận lại phong tỏa
dân đen như lũ nô lệ khốn cùng
nhưng chế độ vẫn vững như thành đồng
không lay chuyển
Không phải vì Bắc Hàn
không có người quả cảm
cũng không phải người Bắc Hàn
không thích dân chủ, nhân quyền
Nưng ở cái xứ mà mỗi tấm bánh, mỗi chén cơm
đều được đong đếm
và phân chia
vô cùng nghiêm ngặt
một lời bình phẩm chân thật
một thái độ bất mãn vô tình
đủ để bị bớt phần ăn
cũng có nghĩa là sắp mất luôn cuộc sống
Nếu “cấu kết”, “âm mưu”, “bạo động”
không những mất mạng mình
mà còn khốn khổ dòng họ, gia đình
cho nên những người bất đồng chính kiến
thường phải ngậm miệng
hoặc chết cô đơn lặng lẽ trong các trại giam
Kinh tế Việt Nam
những người còn nặng lòng với quê hương
nghĩ đến đều rất buồn
bởi nó què quặt và yếu kém
Nhưng so sánh với Bắc Hàn cộng sản
dân Việt còn đỡ khổ hơn
chẳng phải do được chính quyền cộng sản xót
thương
mà là nhờ đám Việt kiều
và tiền đô của họ
Hàng tỷ đô la mỗi năm
lưu chuyển qua các cửa hàng, các chợ
hàng hóa, dịch vụ đến tay cả mấy chục triệu người
kinh tế thị trường lên ngôi
chế độ tem phiếu đã không còn chỗ đứng
mất sổ gạo không còn là nỗi lo thót bụng
cứ có tiền gạo sẽ được chở đến tận nhà
Anh công an khu vực
vẫn đôi mắt diều hâu rình mò
nhưng móng vuốt không còn sắc bén
như những năm trước đó
Nhiều người đã vượt qua nỗi sợ
cất lên tiếng nói lương tri
Cù Huy Hà Vũ, Blogger Điếu Cày, Lê Thị Công Nhân
Huỳnh Thục Vy
rồi tiếng súng của Đoàn Văn Vươn
làm rúng động bọn cường quyền cướp đất
Dĩ nhiên trong mỗi người họ đều đã có tinh thần bất
khuất
dòng máu anh hùng
của Bà Triệu, Bà Trưng
của Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi
nhưng cái môi trường xã hội
do dòng kiều hối tạo ra
(dù họ không trực tiếp nhận đô la)
đã cho họ thêm niềm tin và lòng can đảm
Cũng như các anh, tôi chẳng có tý nào thiện cảm
nhìn những Việt kiều huênh hoang
về Việt Nam
chỉ để khoe của, trai gái và bốc phét
Và như các anh, tôi cũng điên tiết
nhìn họ ôm tiền về đầu tư
để rồi bị lừa
vừa mất của
vừa mang tội tiếp tay cho kẻ ác
Nhưng còn biết bao người khác
có tội tình gì?
chẳng lẽ một người lỗi lầm là “tam tộc tru di”?
có vài con sâu là phải chặt cả vườn cây ăn trái?
Có thể ngày xưa các anh có chức có quyền
nên khi đất nước ngả nghiêng
gia đình được ưu tiên
di tản
Cũng có thể các anh may mắn
có người quen, người thân
trong hải quân, không quân
nên những ngày cuối tháng tư
gia đình được tàu thủy phi cơ
đưa ra hạm đội
Giờ đây ông bà, cha mẹ, vợ con các anh
đang xênh xang trên vùng đất mới
chùm khế ngọt ngày xưa,
với các anh, nay bỗng nhạt phèo
Quen sống xa hoa
các anh đã quên
đại đa số dân Việt vẫn rất nghèo
không phải vì thiếu khả năng
cũng không phải vì lười biếng
mà vì phải sống dưới chế độ độc tài, độc đảng
tham nhũng bất công
Dốt nát ngu si nhưng được đảng chống lưng
cũng quyền cao chức trọng
thông minh tài trí
mà không quỳ dưới lá cờ búa liềm
cầm tấm thẻ đảng viên
cũng chỉ là phó thường dân nam bộ
Dây mơ rễ má đến chế độ cũ
như gia đình chúng tôi
sẽ buôn thúng bán bưng
làm rẫy làm ruộng suốt đời
Bởi thế ở Mỹ chúng tôi bán mồ hôi
cần cù tay chân xốc vác
cố gắng để vợ con đủ ăn, đủ mặc
và có chút tiền để dành
thỉnh thoảng gởi về gia đình
cứu đói
Thôi thì mặc kệ các anh chửi bới
chúng tôi cứ cư xử thuận lẽ trời
mình đang sống kiếp người
đâu nỡ để thân nhân sống đời
súc vật
Lúc này bà mẹ vợ của tôi
mỗi khi trái nắng trở trời
miệng già nuốt cơm không vô
có thể cầm ly sữa en- sua (ensure)
nhấm nháp cho đời bớt khổ
Năm ngoái thằng cháu sưng ruột phải mổ
chưa có tiền dúi vào tay bác sĩ, y tá
tới bệnh viện, ôm bụng nằm ngoài hành lang
nếu không có cú điện thoại khẩn cấp gọi sang
và nếu tiền đô về không kịp
chắc giờ này
nó đã nằm yên
dưới ba tấc đất
Biết bao cô gái
đang tuổi hoa niên thơ dại
gia đình bị dồn đến chân tường
phải cầm nhà, bán vườn
đút lót cho chính quyền cộng sản
để được trần truồng đứng xếp hàng
cho đám đàn ông ngoại quốc
xăm xoi tìm mua
như mua một mớ cá, mớ tôm
Có cô lọt vào tay một gã Đài Loan
gia đình “tam đại đồng đường”
cha con ông cháu ở chung một nhà
nó mua cô về
không phải để làm vợ
mà là làm đầy tớ
và làm đĩ
quần quật suốt ngày không nghỉ
đêm đến thân gái ngọc ngà
lại chịu ba đời chúng nó dày vò
hết ông, con rồi đến cha
Nếu không có những đồng đô la
chúng tôi làm đổ mồ hôi
sôi nước mắt
gởi về
con cháu chúng tôi chắc phải cầm nhà
bán vườn
đút lót bọn cầm quyền
để trần truồng đứng xếp hàng
cho đảng cộng sản Việt Nam
gởi ra nước ngoài làm …đĩ
………
Bây giờ gởi tiền về Việt Nam
mỗi trăm đô chỉ tốn hai đô cước phí
nhưng nếu đạo luật mà các anh đề nghị
được chấp thuận và ban hành
tiền chúng tôi sẽ phải lén lút chạy loanh quanh
trước khi về nước
Có thể dân Thái Lan, Kăm Pu Chia,
Hồng Kông, Trung Quốc
sẽ đứng trung gian chuyển ngân
sẽ tự ý ấn định mức hoa hồng
20, 50, 100 phần trăm
hoặc nhiều hơn nữa
Lúc ấy hàng triệu cơn thịnh nộ
sẽ đổ lên đầu các anh
dù tóc bạc trắng hay mới hoa râm
mặc áo vest
thắt cà-vạt
bảng tên trước ngực, bằng nọ cấp kia
người ta sẽ chẳng ngại ngùng gì
mà không ném vào mặt các anh
cà chua trứng thối
Tôi không thích làm thơ
“cho phải đạo”
lúc hoan hô, khi đả đảo
tiếng vui, tiếng buồn
lời ghét, lời thương
thay vì gõ cửa trái tim
lại dõi mắt đi tìm
cái nheo mắt, cái gật đầu
của những tai to mặt lớn
Tính tôi cà chớn
nên thường có những câu thơ gàn bướng
dở hơi
nếu lỡ làm các anh không vui
xin mở lòng đại lượng
Nhớ thuở còn chiến chinh
nếu không may ngã xuống hy sinh
ngoài vòng đai chi khu Đại Lộc
hay trên đường tiến quân lên Thường Đức
tôi, người lính nhảy dù Lữ Đoàn 1
nhắm mắt xuôi tay
vẫn mỉm cười
vì đã dâng hiến đời trai
bảo vệ lá cờ vàng ba sọc đỏ
bảo vệ miền nam tự do
có ngôi nhà xinh xinh nho nhỏ
ở Hốc Môn
mái ấm của những người tôi quý tôi thương
Bây giờ các anh nhìn xa trông rộng
soạn sách lược đấu tranh
hãy chỉ rõ mục tiêu
những người lính chúng tôi sẽ bắn
bắn thẳng vào đầu những tên trùm cộng sản
nhưng đừng bắt chúng tôi chĩa súng về phía cha mẹ anh
em mình
“mỗi người một chút hy sinh”
hy sinh kiểu đó…
công cuộc chống cộng sẽ đâu còn ý nghĩa
Các anh hô hào
“Đừng về Việt Nam! Về Việt Nam là phản quốc!”
“Đừng gởi tiền về Việt Nam! Gởi tiền về Việt Nam
là phản quốc!”
nghe lời các anh
chúng tôi không những bất hiếu, bất nhân
mà còn vong ân bội nghĩa
Chúng tôi có phản quốc hay không?
lịch sử sẽ làm sáng tỏ
giữa thời buổi nhiễu nhương, luân lý suy đồi
chúng tôi chỉ cố sống sao cho xứng đáng con người
Các anh đòi
"Vận động để đạo luật cấm gửi tiền và du lịch Việt
Nam
được ban hành"
Ôi! Nếu quả thật đất nước mình
đã đến hồi mạt vận
đề nghị của các anh được chấp thuận
đường phố Việt Nam
sẽ sạch bóng Việt kiều
sẽ không còn những khuôn mặt
tự đắc hiu hiu
áo gấm về làng
vung tiền đô
mua của lạ
Nhưng cũng không còn những đứa con
thương cha mến mẹ
những người em, người chị, người anh
ăn ở có nghĩa, có tình
Những đám giỗ, đám ma, đám cưới
vắng những giọt nước mắt
mừng mừng tủi tủi
bà con dòng họ đoàn viên
người đi kẻ ở sẽ như Chức Nữ Ngưu Lang
suốt đời chia cách
bởi các anh đã phá sập cầu Ô Thước
Các anh có xem tấm hình hai anh em người Hàn Quốc?
hơn 50 năm
kẻ Bắc người Nam
gặp nhau nước mắt tuôn trào
rồi chia tay nghẹn ngào
đau thương xé ruột
Nếu một mai cũng cảnh ấy
nhưng là hai người Việt
mặt mũi các anh sẽ để đâu?
con Lạc cháu Hồng sẽ nghìn đời sau
nguyền rủa
Khi đọc tin
những người dân miền Bắc
nghe lời đảng đấu tranh giai cấp
đem cả cha mẹ, anh chị em mình
ra đấu tố
bà mẹ Củ Chi
đã “giết chết lời ru”
bóp mũi đứa con thơ
vì nó dại khờ lên tiếng khóc
dưới hầm bí mật.
và nghe ông Hồ Chí Minh
“Nếu cần phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn..”
các anh chép miệng
“Bọn họ có lý tưởng
nhưng thiếu một trái tim.”
Nếu quả thật gia đình, họ hàng các anh
không còn ai ở Việt Nam
hoặc lắm bạc nhiều vàng
không cần tiếp tế
thì các anh hơi giống mấy tay cò mồi gian trá
hô hào mọi người hy sinh
cắt tình máu mủ ruột thịt của mình
trong khi chính các anh
hy sinh mấy giọt nước miếng
Nếu các anh thật còn họ hàng thân quyến
nghèo khổ ở Việt Nam
mà vẫn can đảm, dõng dạc, đàng hoàng
đọc bản tuyên bố
thì với các anh
chúng tôi vừa nể phục
nhưng cũng vừa ghê sợ
các anh chê “họ thiếu một trái tim”
còn các anh tuy có tim
nhưng xơ cứng
nên thiếu lòng nhân ái?
Một thời hết mình chống cộng
tôi biết cái thiên đường
mà những người cộng sản cố công tạo lập
chỉ là địa ngục
không có chỗ cho phẩm giá của con người
đọc lời kêu gọi của các anh
tôi bỗng nực cười
các anh chống cộng sản
nhưng không khéo chính các anh đang trở thành người
cộng sản
Chế độ cộng sản
độc đảng, độc tài
đẻ ra thối nát bất công
đẩy người dân đến bước đường cùng
muốn sống còn, phải mánh mung
chữ dối, chữ gian hằn trên khuôn mặt
mỗi hành động phải tính toan, lường gạt
và phải quên đi
mình cũng có một linh hồn
Đáng sợ và đáng buồn
không phải tại có quá nhiều người phạm tội
mà vì những người tạo ra tội lỗi
lại rất thản nhiên
vui vẻ tươi cười
“Cơ chế mình nó thế!”
“Chế độ mình nó thế!”
Riêng tôi
mười mấy năm bị hành hạ đọa đày
cha chết tủi hờn
đàn em mất hết tương lai
gia đình tan nát
đã đôi lúc đau thương chất ngất
muốn “đạp lên xác Lê Duẩn, Trường Chinh”
muốn “về giữa Ba Đình
bằm thi thể Hồ Chí Minh bắn ra đông hải” (2)
Giờ đây
phương thuốc thời gian đã giúp lòng dịu lại
mắt tôi không còn như ngày xưa
rực lửa căm thù
nhưng di hại của chế độ công sản trên quê hương
làm sao tôi quên được?
Tôi biết các anh cũng nặng lòng với nòi giống Việt
muốn mau mau thay đổi màu cờ
để làn gió dân chủ tự do
thổi mát những khuôn mặt
đang cằn khô héo úa
Nhưng vì nôn nóng các anh sơ hở
phương sách của các anh
lý chưa đủ thuyết phục
lại thiếu hẳn một chữ tình
thấy bất bình
nên có vài lời tâm sự
Giờ này nhiều người Việt Nam đang mơ
các sĩ phu yêu nước
mơ thấy quân Tàu dừng bước
xâm lăng
trước quân dân ta trên dưới một lòng
hừng hực khí thế Hội Nghị Diên Hồng
nơi biên ải
Những cô gái
tuổi xuân phơi phới
vì hiếu nghĩa với gia đình
đang dự định bóp nát trái tim
chít khăn tang cho mối tình đầu thơ mộng
bán mình đến một phương trời xa thẳm
như Thúy Kiều
mơ thấy đang nằm trong vòng tay người yêu
ngập tràn hạnh phúc
Những nhà thơ, nhà văn
xưa muốn yên thân
nên biết hèn, biết sợ (3)
lấm lét nhìn lưỡi dao lơ lửng trên đầu
bóp chết lòng tự hào
âm thầm nuốt nhục
bởi mỗi câu thơ, câu văn đâu còn là nhịp đập
của trái tim
mơ thấy mình như những cánh chim
cầm bút bay cao giữa trời lộng gió
……….
Tôi cũng đang thả hồn vào một giấc mơ
mơ thấy mình đang ngủ say sưa
dưới gốc dừa
bên bờ một dòng sông quê hương
tỉnh dậy thấy làng xóm, phố phường
không còn nữa bóng dáng lá cờ đỏ sao vàng
người đi kẻ lại nói cười vui vẻ
mặt mày rạng rỡ
trong nắng sáng chan hòa
dường như mỗi người đều đã có ít nhất một ước mơ
thành hiện thực
Chú thích:
(1) Cửa hàng bán quần áo cũ
(2) Thơ Phạm Đức Nhì
(3) Ý của nhà văn Nguyễn Tuân
Viết xong tháng 10 năm 2012 tại San Leon, Texas.
Nếu có ý kiến, phê bình xin e-mail về nhidpham@gmail.com.
Tác giả thành thật cảm ơn.
Phạm Đức Nhì
SOME
HEART TO HEART CONFIDENCES
“Dear son!
This is one tael of gold
We have only four tenths of a tael
So we borrowed the other six from relatives
We pray The Lord to let you reach the destination
Where you will get a good job
And send money home to pay your debt, you hear me!”
That’s the background for the escape over the
border
Without enough gold and money,
Many families have to accept the sacrifice
Of the separation, who goes, who stays
With the detainees from Re-education
Lucky to be alive to come back home
They are under the strict supervision of the local
police
They spend their difficult days, in lack of
everything
Until being interviewed by the Humanitarian
Operation Program
Then comes the joyous time for departure
“One bite when hungry better than one meal when
full”
Not without a bit of melancholy
When thinking about the good deeds
Of so many benefactors
I dare say
The great majority of the Vietnamese people
Living in freedom overseas
Are more or less in debt with the people staying
back
The debt of kindness
I, myself, was sitting on the drifting boat
In the middle of the vast ocean
Looking forward: no coast yet
Looking back: the groaning Motherland
And the burden of my family
When I was accepted by the United States
Despite my heart’s aspiration
I dared not come near any University
Because back home
My mother and all my siblings are there
Waiting for my news every single minute
So either on the shore or on the sea
With the exhausting and dangerous work
When the black Americans stuck out their tongues
When the white Americans shook their heads
I just boldly jumped in
Husband and wife toiled all day long
Wearing Goodwill clothes, driving an old car
Every month saving the maximum
When we have enough money
I send home to pay our debt
I have our share in the building of our family
ancestors’
Worshipping house
I provide my siblings enough to take care of our
mother
Until she makes her final journey
And has a decent tomb
Then when the family has joyful or bad times
I, as overseas Vietnamese
Silently open my wallet
My siblings in the way back
Had gone through streams and jungles
To visit and feed their eldest brother, a detainee
Now from time to time they tell the ancient story
(a reminder)
And request some monetary help from their eldest
brother
And so many responsibilities, good deeds
I cannot look the other way, or refuse
I suddenly hear your call
I feel so confused
I think I misread
“Don’t send money to Viet Nam
If you do, you are a traitor”
You sound so certain
Tightening the remittances
Will destroy the communist regime
But look at North Korea
It seems that’s not the way
Over 60 years poor and hungry
Even sweet potatoes and tapioca are not enough to
eat
Drought, flood every year
They have to beg the United Nations to give them
rice, flour
Their houses shabby
Their roads imperfect
Their government making themselves important
Using the policy of austerity
To build nuclear bombs
Not only embargo but also blockade
The normal people treated like indigent slaves
But the regime stands as firm as a rock
Without shake
Not because North Korea
Lacks of courageous people
Not the North Korean people
Do not like democracy, human rights
But in a country where each piece of bread, each
bowl of rice
Is measured
And distributed
Extremely strict
One honest comment
One involuntary discontented attitude
Is enough to cut your ration down
At the same time meaning the possible loss of life
If being in “collusion”, “plot”, “rising in revolt”
One loses not only his life
But it causes damages to his family, his entire
clan
So the ones in disagreement
Have to close their mouth
Or die in loneliness and in silence in prisons
For those who still think of their motherland in
their heart
They feel so sad
For the economy in Viet Nam
Because it is so crippled and weak
However if we compare Viet Nam with communist
North Korea
The Vietnamese people suffer less
Not by the compassion of the communist authorities
But by the overseas Vietnamese
And their dollars
Billions of dollars each year
Moved through the stores, the markets
Merchandise, services, reaching tens of millions
of people
The market economy in the ascendant
The stamp regime has no more standing ground
One fears of losing his rice register book no more
If you have money, rice will be delivered to your
door
The regional police
With their watchful hawk-eyes
Have lost their sharp claws
Like the previous years
Many people have overcome fear
To raise their conscientious voice
Cu Huy Ha Vu, Blogger Dieu Cay, Le Thi Cong Nhan
Huynh ThucVy
Then the sound of gunfire from Doan Van Vuon
Has shaken up the land robbing might
Of course in every one of them there is unbending
spirit
The heroic bloodline
Of Ba Trung, Ba Trieu
Of Tran Hung Dao, QuangTrung, Le Loi
But the social environment
Coming from the remittances
(Though they don’t directly receive the dollars)
Has given them faith and courage
Like yourselves, I do not have any sympathy
Looking at those boastful overseas Vietnamese
Going back to Viet Nam
Just to show off their wealth, flirtation and talk
tall
And like yourselves, I become furious
Seeing them investing
Then got duped
And got cleaned out
At the same time bearing the sin of lending a hand
to the wicked
But so many others
What sin do they have?
Is it possible that one culprit causes the death
of three generations?
With just one rotten apple spoiling the barrel?
In the past, you might have power
So when the nation had problems
Your families had privileges
To evacuate
It was possible that you were lucky
To have relatives or friends
In the Navy, in the Air Force
So at the end of April
Your families were taken by seaplanes
To reach the fleet
Now your grand-parents, parents, wives and children
Live stylishly in the new land
The cluster of sweet star-fruit from the past
Seems tasteless now
Living in luxury
You have forgotten
The majority of the Vietnamese people are very poor
Not for lack of capacity
Or because they are lazy
But for living in the regime of dictatorship, of
one party
Corruption, unfairness
Ignorant, muddle-headedbut backed-up by the party
With high power and high post
Intelligent, wise
But not kneeling in front of the hammer and sickle
flag
Holding the party membership card
Still being a second class simple citizen of the
South
Having links with the former regime
Like my family
Will have to be small merchants
Working in the field all our life
Therefore in America we sweat with our hard working
With different manual works
Trying to feed wife and children
And to have some savings
To send home from time to time
To save them from starving
I let you curse and insult
We only act according to the good will of God
In spite of everything we lead the life of human
beings
We can’t let our relatives live
The life of animals
Now
Whenever the weather changes
Not being able to swallow hard food
My mother-in-law can drink some ensure
To make life less miserable
Last year my nephew having to get his appendicitis
removed
Without money to bribe doctors and nurses
Had to wait in the corridor in great pain
If there wasn’t an urgent telephone call to me
And if dollars didn’t come in time
I am sure by this time
He certainly lays still
Three feet underground
How many young girls
In their innocent teenage
With their families being pushed against the wall
Have to pawn their homes, to sell their land
To bribe the communist authorities
So that they can stand in line, nude
For the men from other countries
To aggressively buy them
Like they buy some fish, some shrimp
This girl falls into the hands of a Taiwanese man
Living together with three generations under the
same roof
He buys her
Not to make her his wife
But a slave
And a prostitute
Working without any rest during the day
And at night serving three generations of males
From grand-father, son to father
If there are no dollars
Gain through our sweat
And tears
That we send home
Our relatives surely will have to pawn their homes
Sell their land
To bribe the authorities
In order to stand in line
For the Vietnamese communists
To send them overseas to be… prostitutes
Now to send dollars home
The fee is only two dollars per hundred
But if the law that you propose
Is accepted and promulgated
The money we send will have to follow a path
Round and round before it reaches home
Perhaps the people from Thailand, Kampuchia
Hong Kong, China
Will be the intermediary for the transfer
They will raise their commission
Twenty, fifty, one hundred percent
Or even more
At that time millions of wrath
Will be put on your shoulders
Though white or grey hair
Wearing suits
And ties
With name tags on your chest, with so many different
degrees
They won’t hesitate
To throw tomatoes or spoiled eggs to your face
I don’t like to write poems
“For courtesy sake”
Now applauding, then overthrowing
Joyful words, then sad words
Hate, followed by love
Instead of looking into the heart
I use my eyes
To follow the blinking eyes, the nod
Of the big shots
I am impertinent
So the verses of my poems are stubborn
Unbalanced
If I don’t make you happy
Please forgive me
I remember during the war
If I am unlucky to sacrifice my life
At the belt of sub-sector Dai Loc
Or on the march to ThuongDuc
I, the paratrooper from the First Brigade
Will breathe my last
With a smile
Because I have given my life
To protect our yellow flag with three red stripes
To protect our free South Viet Nam
With a small and yet nice house
At Hoc Mon
The home of the ones I cherish and love
Now you are the ones who see far and more open
Preparing the fighting stratagem
Please show us the target
We soldiers will shoot directly
On the heads of the communist leaders
But don’t force us to point our guns towards our
parents and relatives
“Everyone’s small sacrifice”
That kind of sacrifice
Will not bear the meaning of fighting communism
anymore
You urge us:
“Don’t come back to Viet Nam! You will be traitors
if you do!”
“Don’t send money to Viet Nam! You will be
traitors if you do!”
If we listen to you
Not only are we disrespectful, inhuman
But also ungrateful
Are we traitors or not
Let history clarify that problem
In between the troubled times, ethics in decline
We only aspire to live a worthy life
You request
To lobby for the law forbidding us to send money
home or to visit Viet Nam to go into effect
Oh! Really our country
Has plunged toits lowest ebb
If your proposal was accepted
The streets in Viet Nam
Will be clear of overseas Vietnamese
There will be no more
Gently conceited faces
Wearing brocade clothes back to the village
Throwing dollars here and there
To buy rare things
But there will be no more children
Who love their parents
Their siblings
They want to live good hearted, and charitable
All the death anniversaries, the funerals, the
weddings
Without the tears of joys and sorrows
All the relatives in the big family reunited
One here, one there would be like the Shepherd and
the Weaver
Their whole life living apart
Because you have destroyed their Crow Bridge
Have you seen the picture of the Korean brothers?
Over 50 years
One North, one South
Seeing each other with running tears
Then to split again choked with emotion
With their broken spirits, heart rending sorrows
If later on the same thing occurred
But between two Vietnamese
Where will you put your faces?
The Vietnamese people
Forever will curse you
When reading the news
The people in the North
Listening to the Party’s words for class struggle
By bringing even their parents, their siblings out
for public denouncement
A Cu Chi mother
Had “killed the lullaby”
By pinching her small baby’s nose
For innocently crying out loud
When his mom was hiding in the secret tunnel
And listening to Ho Chi Minh who said;
“If needed we will burn the whole Truong Son range”
You smack your lips:
“They have their ideal
But they are heartless.”
If really your families, relatives don’t have
Anymore back in Viet Nam
Or they have enough money and gold
And they don’t need any provision
Then you are pretty similar to those fraudulent
decoy-ducks
Urging people to sacrifice themselves
Cutting their links with their loved ones
While you, yourselves,
Make sacrifice with a few drops of saliva
If you really have
Poor relatives back in Viet Nam
And yet you still with courage, self-confidence,
openly,
Read the declaration
Then with you,
We really respect you
And at the same time are afraid of you
You blame people: “They are heartless”
You have your heart
But it is frozen
So it lacks benevolence?
One time I fight communism with all my might
I know the paradise
Built by the communists
Is in fact hell
Without a place for human dignity
Reading your appeal
I can’t stop laughing
You fight communism
But without doubt you are on the way to become
communists yourselves
The communist regime,
One party, dictatorship,
Gave birth to deteriorated injustice
Pushing people to the corner
If they want to survive they have to resort to
petty devices
Lies, cheat show on their faces
Each action requires calculation, fraud
And to forget that they also have a soul
Easy to be afraid and to feel sorrow
It’s not because there are too many sinners
But there are too many who create sins
And very impassive
Joyfully declare:
“That’s our system!
That’s our regime!”
As for myself
After more than ten years mistreated, in harmful
way
My father died in grief
My siblings without future
My family destroyed
Sometimes in great pain
I want to “kick the corpses of Le Duan, Truong
Chinh”
To go to “Ba Dinh Square
To chop Ho Chi Minh corpse and throw it into the
ocean”
Now,
Time, the best medicine, helps calm my tumultuous
mind
My eyes are no more like some time ago
Full of hatred
But I can’t forget the pernicious effective of the
communist
Over our beloved country!
How can I forget?
I know you always think the best for the
Vietnamese race
With the wish to change quickly the color of the
flag
So that the democracy and freedom wind
Caresses the faces
Still stunted and withered
But due to your haste you have neglected
Your tactics
Your reason is not persuasive
And you show that you are heartless
I feel indignant
Therefore I have some heart to heart confidences
Right now many Vietnamese are dreaming
The patriotic scholars are dreaming
The Chinese would stop
Their invasion
When facing our troops all in unison
With the seething élan of the Dien Hong Conference
At the frontier
The girls
At their beautiful young age
Because their piety towards their families
Are preparing to crush their heart
To go into mourning for their first love
And ready to sell themselves at a faraway country
Like ThuyKieu
Dreaming being held in her lover’s arms
Full of happiness
Many writers, poets
Wishing to live in peace
Accept to be weak, to be afraid
Glancing furtively to the sword above their heads
Squeezing their pride
Swallowing their disgrace in silence
Because each verse, each sentence is the beating
Of their heart
Dreaming that we are like birds,
With their pens, flying high in the windy sky
I also let my soul wonder into a dream
I dream I sleep deeply
Under a coconut tree
Near a river in my country
And when I wake up I don’t see the red flag with
the yellow star any more
The passers-by talking and laughing
With a glorious face
In the bright sunshine
It seems that everyone has at least one dream
Come true.
Pham DucNhi
October 2012
San Leon, Texas