M Ộ T V Ế T T H Ư Ơ N G
Môi run run
ruột thắt lại
tâm hồn tê tái
đã bao năm
chịu nhục nhằn, đày ải
chưa bao giờ
tôi thấy xót xa
như hôm nay
phải đưa ngực ra
nhận nhát dao
của bạn bè, đồng đội
những người mới hôm qua
còn cùng tôi cười cười, nói nói
Hãy đâm mạnh đi các anh
lưỡi dao càng chí tình
nụ cười trên môi
các anh càng thỏa mãn
Tôi chỉ lặng im
không oán hận
bởi các anh ơi,
trái tim chật chỗ rồi
Kẻ thù của tổ quốc ta
đang nhảy múa khắp nơi
những tên bắt cả dân tộc làm nô lệ
tôi chưa được tự tay
băm gan, xé xác
Danh dự Việt Nam
người ta treo trước tiệm buôn,
quán sạp (1)
tôi chưa được nghiêm trang
ngồi xử bọn tội phạm trước tòa
Bát cơm của dân mình
ngoại bang đang mặc cả vào ra
tôi vẫn còn cắn răng
ngậm nỗi buồn nhược tiểu
Đã từng đi chung
lẽ nào
các anh không hiểu
mối căm hờn trong tôi?
và cả những yêu thương?
Tôi yêu thiết tha
từng tấc đất quê hương
tôi nhớ lắm Hoàng Sa
hẹn một chiều tắm nắng
Kìa dải cao nguyên
sương mù phủ trắng
sao chưa là những nương chè
những đồn điền
thơm ngát hương cà phê?
dòng sữa mẹ Cửu Long
trôi lờ lững
Miền Nam ơi!
Bao nhiêu đất ruộng cỏ lau che?
Vẫn còn là ước mơ
một sáng trở về
rải đều phù sa sông Hồng
trên những cánh đồng Miền Bắc
rồi rừng sâu, núi cao
mỏ hầm chưa khai quật
những bến cảng vắng tanh
những xóm thôn
leo lét ánh đèn dầu
Buồn bã
ngước nhìn trời cao
sao hiếm quá
những chuyến bay
nối liền đất nước
Mẹ tôi tuổi già đi trước
suốt đời lận đận với chồng con
nên tôi yêu
tất cả những Bà Mẹ Việt Nam
tôi yêu bầy trẻ thơ
sớm làm người lớn
muốn xóa vết nhăn
trên vầng trán
tuổi đôi mươi
muốn lấy màu xanh tương lai
phủ lên những cánh tay
đầy dấu kim tội lỗi
lấy thảm cỏ
câu hát, trò chơi
thay thế bốn bức tường ngục tối
Ôi! Trái tim tôi đang quá tải
những thương mến, khổ đau
bởi thế có còn chỗ đâu
để chứa những tị hiềm nho nhỏ
dẫu rằng nhiều đêm
tôi không ngủ
nằm nghe vết thương
máu chảy thành dòng
Vết thương kia
rồi cũng sẽ lành
bởi máu thịt tôi
vẫn hàng ngày bồi đắp
nhưng vết sẹo
sẽ không bao giờ mất
thỉnh thoảng chạm đến
giật mình
lại thấy nhói trong tim
Các anh
đã cho tôi bài học
vô cùng quý giá
tôi sẽ dạy các em tôi
ở đời xử thế
tình cảm dạt dào
lý lẽ phân minh
tâm hồn người
như làn nước trong xanh
nhưng ai dám bảo
không vương màu bụi bẩn.
Chú thích
(1) Có thời người Việt vượt biên qua Hồng Kông
làm nhiều chuyện không tốt khiến dân địa phương
phải treo bảng trước các cửa tiệm “Đừng Ăn Cắp. A Xề
Bắt Bỏ Tù”
Viết tại Bệnh Xá phân trại B khoảng giữa năm 1983
Phạm Đức Nhì
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét