LỊCH SỬ SẼ KHÔNG QUÊN
Thưa các ông anh
cùng màu da tiếng nói
cùng nòi giống Lạc Hồng
có phải chăng các anh
ít nhiều đã đắc tội với non sông
khi buông tay súng
để lũ quỷ mặc chiếc áo màu nhập cảng
nhảy múa trên xác thân muôn triệu dân lành?
Chúng tôi là em
không dám xét xử các anh
nhưng chính vì là em
chúng tôi cần những tấm gương soi mình học hỏi
những bàn tay chỉ lối
những kho kinh nghiệm sống dạn dày
Nhưng các anh ơi!
đã từ lâu mong đợi
chúng tôi vẫn phải tự dắt dìu nhau
trên từng bước chông gai
Các anh có nhìn về quá khứ?
có nghĩ đến tương lai?
sao hiện tại nỡ bỏ chúng tôi đơn độc?
Chúng tôi sẵn sàng nổ phát súng đầu tiên
rồi ngã gục
cho các anh được bắn viên đạn cuối cùng
giữa tiếng reo hò vang dậy chiến công
chúng tôi sẵn sàng liều mình
bắc cầu qua suối
cho các anh xông tới
phất cờ hát khúc khải hoàn ca
chỉ cần ngay bây giờ
các anh đứng vào đội ngũ
Giữa lúc mịt mù khói lửa
các anh trùm chăn trên giường
đợi tàn cuộc các anh tung cửa
ra giữa chiến trường
chỉ trỏ nghênh ngang
các anh đeo lên ngực mình
hàng tá huy chương
trong khi những anh hùng thực sự
vẫn âm thầm lặng bước
Trễ cũng còn hơn không
chúng tôi tha thiết chờ mong
sự thức dậy của lương tâm
của tinh thần trách nhiệm
lớp trẻ mai đây sẽ đỡ phần hổ thẹn
nhìn thế hệ ông cha
chúng sẽ viết tiếp bản hùng ca
với hào khí của tất cả chúng ta dồn lại
vinh nhục hôm nay
lịch sử sẽ còn lưu mãi
Viết tại phân trại E, A20 năm 1981
Phạm Đức Nhì
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét