MÓN QUÀ EM XIN
(Thư gởi người em gái
quê nhà)
Để trả lời bài thơ Anh Nhớ Mang Về Cho
Em
Tặng Trần Thị Nga và nhóm Hà Nam Tam Kiệt
Đọc thư em
thấy nao nao trong lòng
lá thư từ quê hương Việt Nam yêu dấu
chúng mình
con Lạc cháu Hồng
cùng chung dòng máu
nên lúc kỷ niệm hiện về
anh thường nghĩ đến em.
Món quà em xin
ở đây dẫy đầy, thừa mứa
từ nhà riêng đến công sở
từ tờ báo anh đọc hàng ngày
đến chương trình TV, radio
mỗi sớm mai
anh nghe tin tức
từ việc bầu cử chính quyền các cấp
đến những cuộc họp
để người dân chất vấn quan chức địa phương
và từ trong mỗi tâm hồn
của hơn 300 triệu người Mỹ
Ở đây
từ núi đồi, sa mạc
đến đồng bằng, biển cả
chỗ nào cũng tràn ngập
không khí TỰ DO
Anh định lấy vài cái thùng thật to
hứng rõ đầy, để mang về cho em bên ấy
nhưng nghĩ đi, nghĩ lại
chỉ có vài thùng
thì em thở được mấy hơi?
Rồi còn bao nhiêu triệu người
làm sao mà chia sẻ?
Hỏi dò khắp năm châu bốn bể
không hãng máy bay nào đủ lớn
để toại nỗi lòng em
Em ơi! Món quà em xin
lẽ ra, mở mắt chào đời
ai cũng có
dù da trắng, da vàng
hay da đen, da đỏ
hai chữ TỰ DO
đảng nhân danh cái gì mà lại không cho?
Em phải lên tiếng đòi
đòi cho bằng được
nếu đảng cứ khăng khăng từ khước
Hãy can đảm đứng lên!
Anh và hàng triệu người sẽ đứng bên em.
Tháng 6/ 2014
Phạm Đức Nhì
THE PRESENT YOU ASKED FOR
To answer the poem “Please bring back to me”
(Unknown
author) (1)
To Tran Thi Nga and the Ha Nam Trio
Having read your poem
I felt touched in my heart
by the letter written from the country
we call our beloved Viet Nam
we are
the children of the Dragon and the Fairy
from the same blood
so when the memories came back
I often think of you
The present you asked for
there are plenty here
from residences to offices
from the news I read each day
to the TV, Radio programs
every morning
I listen to the news
from the elections of every level of government
to the meetings
in which the people question the local authorities
and in each soul
of more than 300 millions of Americans
Here
from the mounts and hills, deserts to plains, oceans
everywhere is flooded with the spirit of FREEDOM
I wanted to fill several big boxes
to send them back to you
but thinking and thinking over
only a few boxes
how many breathings of freedom can you have?
Then how can you share it to millions and millions?
I have checked all the airplane companies around the world
there is no such big plane
to satisfy your need
My dear! The present you asked for
in theory, from birth, everyone has it
from white, yellow or black, red
the word FREEDOM
in the name of what did the Party not grant it?
You have to stand up and demand
demand to your best
if the Party insistently refuses
Then you have to stand up!
I myself and millions of others will stand next to you.
June 2014
Phạm Đức Nhì
Addendum:
PLEASE BRING BACK TO ME
You will come back tomorrow
remember to follow the old path
the full moon always covers the dike
more than thirty years
the countryside is always the countryside
life is always hardy, full of complex trouble, my dear
You escaped
You can see multitude of new things
I am back here
with the falling leaves each year!
dreaming to understand the hard lives
everlasting through the years
full of underhanded tricks
I am witness
I learn so many sufferings
From the day you left
leaving behind some lingering nostalgia
I am so poor, I have but to labor real hard
When you come back tomorrow
please bring back the whole vast sky
to compensate my only wish:
FREEDOM
Over thirty years
I asked for
nobody gave it to me!
my mind tries to wait
like the time of love
we were dating
Tomorrow when you come back
please take with you what our people find so unfamiliar
that is DEMOCRACY, FREEDOM
the things I needed almost my entire life
the Party didn’t give it to me!
(1) A reader informed that it is a
poem from Nguyen Thach.
Phụ Lục:
ANH NHỚ MANG VỀ CHO EM
Mai anh về
Nhớ lần theo con đường cũ
Ánh trăng thề, vẫn ấp ủ bờ đê
Hơn ba mươi năm rồi
Quê vẫn là quê
Đời lam lũ... khối "nhiêu khê" anh ạ.
Anh thoát đi
Được nhìn muôn thứ lạ
Em nơi nầy
Muôn kiếp lá thu rơi!
Mai anh về
Chớ cười nhé, anh ơi
Mong thông cảm cho những mảnh đời khó nhọc.
Đằng đẵng bao nhiêu năm
Ngút ngàn lừa lọc...
Em chứng nhân
Học gần đủ đau thương...
Ngày ấy anh đi
Lưu lại nỗi vấn vương
Em nghèo quá, chỉ còn đường lao động.
Mai anh về
Nhớ mang theo vùng trời cao đất rộng
Bù cho em một ước vọng.
Tự Do.
Hơn ba mươi năm
Em xin mãi
Chẳng ai cho!
Lòng cố đợi
Như thuở yêu
Mình hẹn hò anh ạ.
Mai anh về
Nhớ mang theo những thứ mà dân mình thấy lạ
Thứ ấy là Dân Chủ Tự Do
Những thứ mà gần cả đời, em xin mãi
Đảng chẳng cho!.
Nguyên Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét