YÊU THƠ NÊN PHẢI HẾT LÒNG VỚI THƠ
Đọc xong Một Chút Tâm Tình khá đông bạn bè và người đọc đã gởi đến tôi những lời
bình phẩm. Đồng tình cũng nhiều mà chỉ trích cũng không ít. Một vị (lớn tuổi,
có uy tín) đã trách tôi “không còn cái tinh thần của người lính, nghe hiệu lệnh
là cùng đồng đội xung phong chiếm lĩnh mục tiêu.” Một người khác cho rằng bài
thơ của tôi đã “lạc giọng, lỗi nhịp với giàn đồng ca của người Việt hải ngoại.”
Biết trả lời sao bây giờ? Bèn viết bài thơ.
Có một thời bị đọa đày hành hạ
thơ của tôi rực lửa căm thù
máu và nước mắt
ướt đẫm những trang thơ
nực mùi tử khí
Thơ cũng đậm màu chính trị
màu này thật dễ thương
còn màu đó…
thấy mà ghê!
Ôi! Đẹp quá phe mình
còn phe bên kia
phải chọn góc nhìn
để chỉ thấy toàn điều xấu
Mỗi câu thơ
một bài ca chiến đấu
một viên đạn đồng đen
bắn vào chế độ cộng sản bạo tàn
tôi trở thành người lính hiên ngang
cầm bút
Nhiều lúc
nhìn cảnh đời
dạt dào cảm xúc
bật ra mấy vần thơ
bạn bè nghe qua
đầu lắc
tay xua
“Không hợp với trào lưu của người Việt hải ngoại”
Thỉnh thoảng xem lại một số thơ mình
thơ bạn bè đồng đội
rất lý tưởng
vững lập trường
có kỷ cương
kẻ trước dẫn dắt người sau
riêng hồn thơ
thì chẳng thấy đâu
Tôi lao vào đọc
mới đầu là những bài thơ tuyệt tác
tìm hiểu thêm kỹ thuật thơ ca
và rồi hầu như tất cả những gì về thơ
từ Âu Á Tây Tầu Anh Mỹ
các trang web văn chương
Talawas, Da Màu, Tiền Vệ
ôn cố tri tân
tạo cho thơ mình một vóc dáng riêng
nhưng người lính trong tôi
quá đỗi kiên cường?
nên tôi vẫn “được” đứng chung hàng
với rất đông nhà thơ - chiến sĩ
Một hôm cao hứng
tình quê hương đất nước dâng tràn
nghĩ đến những thôn xóm, phố phường
có tên gọi Việt Nam
đến mẹ già
đàn em
bà con
bạn bè thân thiết
đến những người chưa quen biết
và cả những người đã chết từ lâu
Niềm thương cảm
từ trong từng thớ thịt
mỗi tế bào
chảy ào trên trang giấy
Nhưng chính ngay giây phút ấy
gió bão nổi lên
cát bụi mịt mù
và trong cái không khí rờn rợn âm u
xuất hiện một chàng trai trẻ tuổi
quân phục bạc màu
mặt buồn rười rượi
lấy cả thân người
che khuất bài thơ đang viết dở của tôi
Khi con chữ vẫn cứ hàng hàng lớp lớp
bay về tới tấp
như sóng biển dồn dập
và khiến tôi trong cơn say, cơn điên
vung bút đâm phập vào trái tim
người lính
Tôi đang sống trên nước Mỹ
đất nước tự do
làm thơ
không phải lấm lét nhìn trước, ngó sau
nỗi lo sợ theo vào
cả trong giấc ngủ
giật thót mình nghe tiếng chó sủa
ban đêm
Nhưng sao trước mặt vẫn chập chờn
những bóng ma quá khứ
ánh mắt van lơn
bàn tay níu giữ
khiến đã biết bao lần
dòng thơ đang băng băng tuôn chảy
phải khựng lại
luồn lách qua hướng khác
Để có thể hết lòng hết dạ
trọn tình trọn nghĩa
với nàng thơ
tôi
tay cầm bút viết
tay nắm dao quơ
đuổi, giết bằng sạch những hồn ma, bóng quỷ
(truyền thống, khuôn phép lễ giáo, thước đo giá trị
của người đời)
Trên trang thơ của mình
tôi chỉ trung thành
với nhịp đập
của chính trái tim tôi.
San Leon cuối tháng 1 năm 2013
Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét