QUÊN HẾT VẠN SỰ ĐỜI
(Làm thơ cũng như làm tình, phải để hết tâm hồn vào cuộc chơi)
Khi anh sờ vú em
Nguyễn Văn Thiệu, Lê Duẩn, Truờng Chinh
ai đã từng lừa dân hại nuớc?
anh đã quên, quên hết
Khi anh sờ lồn em
Ngô Đinh Diệm, Hồ Chí Minh
ai đáng trọng ai đáng khinh?
anh cũng không cần biết
Khi em cầm cặc anh
nó lớn lên rất nhanh
quê hương tươi xanh
hay héo uá?
anh cũng không nhớ
Khi cặc anh mấp mé lồn em
vũ trụ hữu hạn hay vô biên
Chúa tạo nên
hay từ đâu mà có?
anh cũng kệ cha nó
Và anh ruớn nguời lên
ruớn nguời lên
quên hết vạn sự đời
Phạm Đức Nhì
Có lẽ cái cốt lõi của bài thơ lại nằm ở chỗ anh mô tả cái cách làm tình, một cuộc làm tình hoàn hảo, đúng quy trình.Phạm Đức Nhì mạnh bạo trong cách dùng từ, anh chẳng cần biết trời cao đất gần, cứ thế anh nện, anh phang ào ào giống như súng ống của NATO dập liên hồi. Người đọc có thể bị choáng khi bị anh nã liên thanh những hồi đạn đại bác. Lúc ấy thì tượng đài thơ bỗng chốc hứng chịu những vết lõm của hòn tên mũi đạn. Sụp đổ chăng? Nhưng không trong cái gân guốc xù xì, cái trùi trụi mà anh mô tả có cái tâm của người viết. Đôi khi có bạn đọc khi đọc thơ anh thấy xấu hổ vì rằng PĐN đang khoe kĩ thuật làm tình mà anh có? Hiển nhiên rồi cái này có gì ghê gớm đâu vũ trụ sinh ta ra đã thế rồi mà !
Trả lờiXóaTôi đồng tình với anh, và có thế bài thơ mới gây cảm giác, thơ tiếp cận người đọc ở nhiều cung bậc. Đổi lại sức lan tỏa của mó cũng khác nhau. Cái tục như anh viết chỉ là cái cớ chư văn chương mà tục thế thì ta gọi nó là gì? Thôi thì để tùy cảm nhận của mỗi cá nhân. Riêng tôi thì tôi thích vì nó mạnh mẽ quá, bạo liệt quá, thật quá ! Nhưng cuộc đời anh được như thế thì ok rồi PĐN ạ !
Vài lời cảm nhận cùng anh.